Nắng vẫn nhạt như mọi ngày. Cuộc sống vẫn cứ ồn ào, tấp nập và đầy bon chen với những con người cứ vội vàng lao mình đi đi về về trên phố. Chỉ có mình ta là thấy khác lạ hơn. Chợt nhận ra bức tranh cuộc đời cũng tựa hồ như một đoạn đường bị bế tắc, ngột ngạt những bụi đường, khói xe. Đứng lặng giữa buổi chiều chẳng yên ả. Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên:
"Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng
Còn chút thương yêu xin đưa vào dư âm
Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ
Mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ."